“Phân tích đoạn 2 Vội Vàng của Xuân Diệu” – một đề bài nhận được rất nhiều đánh giá tích cực từ giáo viên, học sinh và cả các bậc phụ huynh. Nội dung bài viết hôm nay, Báo Song Ngữ sẽ chia sẻ đến bạn những ý tưởng hay, ngôn từ độc đáo để có thể hoàn thành xuất sắc đề bài này, hãy cùng theo dõi nhé.
Hướng dẫn phân tích đoạn 2 Vội Vàng
Lập dàn ý sẽ là bước đầu tiên bạn cần phải làm để bạn đảm bảo bài văn của mình có đầy đủ các ý và nội dung. Vậy dàn ý cho bài văn phân tích khổ 2 bài thơ Vội vàng như thế nào?
Mở bài
Giới thiệu về tác giả Xuân Diệu, bài thơ Vội Vàng và đoạn 2 của bài thơ
Thân bài
Tác giả ý thức được thời gian đang trôi đi
- Thời gian vẫn trôi qua: xuân tới ->xuân qua; xuân non ->xuân già
- Vạn vật đều sẽ thay đổi theo thời gian, tác giả cảm thấy sợ hãi trước sự trôi đi của thời gian
Khát khao sống cuồng nhiệt của tác giả
- Một tình yêu cuộc sống tha thiết và nồng nàn
- Khát khao được sống, được cống hiến và chưa toại nguyện với những gì mình đang sống.
- Nhắn nhủ mọi người hãy sống hết mình khi còn trẻ tận hưởng cuộc sống nhân lúc còn trẻ, còn đam mê.
Kết bài
- Nghệ thuật dùng từ của nhà thơ Xuân Diệu
- Cảm nhận về đoạn 2 bài thơ Vội Vàng
Thực hành Phân tích đoạn 2 Vội Vàng
Bài 1:
Xuân Diệu là một trong những tác giả tiêu biểu trong phong trào thơ mới tại Việt Nam. Thơ của ông luôn dạt dào tình cảm, khiến độc giả và các nhà đánh giá hết lời ngợi khen. Ông để lại cho kho tàng văn học Việt Nam những tác phẩm tuyệt vời, trong đó phải kể đến bài thơ “Vội vàng” trí từ tập “Thơ thơ”. Tác phẩm viết về nét đẹp nhân sinh, quan niệm sống tích cực từ thi nhân. Chúng ta sẽ thấy rõ hơn về điều này khi đến với khổ thứ 2 của bài thơ.
Ở khổ thơ thứ nhất của Vội vàng, Xuân Diệu cho độc giả thấy được bức tranh mùa xuân tuyệt đẹp với cỏ hoa, ong bướm, đồng nội, yến anh và một tình yêu cháy bỏng. Nhưng đến khổ thứ 2, người đọc sẽ cảm nhận thấy tác giả thể hiện sự khắc khoải khi thời gian vẫn trôi qua một cách nhanh chóng.
“Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già”
Độc giả như chìm đắm trong từng vần thơ tinh tế của Xuân Diệu, nhận ra rằng thời gian trôi qua vội vã để lại sự tiếc nuối và lo sợ. Tác giả sử dụng các cặp từ “đương tới” – “đương qua”, “còn non” – sẽ già” để biểu thị trạng thái đối lập của thời gian. Trước cảnh xuân tuyệt vời với cỏ hoa, ong bướm, hương sắc quyến rũ của mùa xuân, tác giả cũng tận hưởng cùng thưởng thức đấy thôi, nhưng trong lòng vẫn có một nỗi lo sợ. Sợ rằng mọi thứ sẽ bị thời gian lấy đi, không thể níu giữ được mùa xuân, thanh xuân, tuổi trẻ và cả đời người. Chúng không thể nào quay lại, vậy nên con người cần phải trân trọng từng giây từng phút của cuộc đời, phải vội vàng nếu không sẽ lỡ mất thanh xuân.
“Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất
Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật
Không cho dài thời trẻ của nhân gian.”
Mỗi ngày, mỗi tháng trôi qua đời người thêm phần ngắn lại, và khi không còn cảm nhận được mà xuân cũng là lúc đời người không còn nữa, vĩnh viễn rời xa cuộc đời. Dù biết lòng người rộng lớn, còn bao nhiêu ước mơ, hoài bão, sự khát sao ở đấy, nhưng biết làm khi mà lượng thời gian dành cho mình là hữu hạn, không thể kéo dài thời trẻ của dân gian. Cảm nhận được sự thật về thời gian vội vã, nhà thơ càng bất an lo lắng, nghẹn ngào:
“Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”
Vũ trụ thì bao la, đất trời rộng lớn nhưng con người thì bé nhỏ, đời người hữu hạn làm sao có thể thay đổi được thời gian. Tác giả biết mùa xuân thì vẫn tuần hoàn nhưng tuổi trẻ thì không, thanh xuân đâu thể thắm lại, đâu còn dồi dào nhiệt huyết, sung sức như ngày còn trẻ. Nỗi bâng khuâng, tiếc nuối ấy như ngợp cả trời đất. Để rồi sự chi ly bao trùm lên cả khoảng không của không gian và sự vô tận của thời gian:
“Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi
Khắp núi sông vẫn than thầm tiễn biệt
Con gió xinh thì thào trong lá biếc
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa.”
Đó là quy luật bất biến của tạo hóa mà ai cũng phải nuối tiếc. Vị thời gian rớm màu chia phôi, khắp núi sông thầm than lên lời tiễn biệt, cơn gió của mùa xuân vốn nhẹ nhà dào dạt cũng phải thều thào trong tiếng nghẹn, khúc hát rộn ràng của những chú chim cũng đành phải ngừng lại. Có lẽ tất cả chúng đều sợ cái gọi là “Thời gian”, sợ nước mắt, sợ chia ly, sợ những héo úa phai tàn theo năm tháng.
“Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…
Mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm
Đến cuối cùng, nếu cứ mãi chờ đợi, mãi hy vọng thì sẽ chẳng bao giờ làm được điều mình mơ ước. Từ cảm thán “ôi” phát lên một cách nhẹ nhàng nhưng cũng thật tha thiết, vừa thể hiện sự nuối tiếc nhưng đồng thời cũng như thúc giục mọi người phải hành động ngay. Hãy nhanh chạy đua với thời gian, với vũ trụ nhân lúc “mùa chưa ngả chiều hôm” là lúc mà lá chưa ngả, mùa chia ly chưa đến. “Mau đi thôi!” chính là lời thức tỉnh những ai còn đang mơ hồ, chậm chạp hãy sống nhanh, sống vội vàng và sống có trách nhiệm để không bỏ lỡ những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, rực rỡ nhất.
Đoạn thơ không quá dài, nhưng qua bút pháp của Xuân Diệu đã cho chúng ta thấy một lẽ sống thật đẹp. Nhắc nhở chúng ta, đặc biệt là những người trẻ cần phải suy nghĩ tích cực, cố gắn sức mỗi ngày, không ngừng học tập và làm việc có ý nghĩa để sống một cuộc đời trọn vẹn, không phải hối tiếc về bất cứ điều gì.
Bài 2:
Trong bút pháp thi cả của mình, Xuân Diệu luôn gợi cho người đọc sự tinh tế, gợi cảm và độc đáo. Nhắc tới Xuân Diệu người ta không thể bỏ qua tác phẩm Vội vàng – một bài thơ in đậm dấu ấn và phong cách của ông. Bài thơ là một nguồn cảm xúc dạt dào, thể hiện khát khao yêu đời, muốn sống và cống hiến cho cuộc đời. Đặc biệt, nếu như ở phần đầu bài thời tác giả cho chúng ta thấy một khung cảnh mùa xuân tươi đẹp với ước muốn táo bạo “tắt nắng”, “buộc gió” thì sang khổ thứ 2 nhà thơ muốn nói đến quan niệm nhân sinh mới mẻ về thời gian và tuổi trẻ.
“Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già
Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất
Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật
Không cho dài thời trẻ của nhân gian.”
Nếu như người xưa quan niệm thời gian là một vòng tuần hoàn, chúng lặp đi lặp lại trong vòng chảy vô tận của tạo hóa thì đối với Xuân Diệu, thời gian là một nỗi ám ảnh. Ông quan niệm thời gian là tuyến tính, đã đi thì sẽ không trở lại. Xuân đương tới rồi xuân đương sẽ qua, xuân dù non rồi cũng sẽ hóa già khi thời gian trôi đi. Đối với con người mùa xuân chính là tuổi trẻ, vậy nên mùa xuân hết có nghĩa là tuổi trẻ cũng đã qua. Trong ý thơ của Xuân Diệu chúng ta có thể thấy sự lo âu, tiếc nuối và có chút chán nản khi nhận ra thời gian trôi đi quá nhanh.
Thời gian không thể níu giữ được mùa xuân, núi giữ được tuổi trẻ của đời người. Tuổi trẻ đi qua thì “tôi” cũng trở nên vô nghĩa, trống rỗng không còn gì. “Lòng tôi” và “lượng trời” là sự tương phản của hai thế cực, sự hữu hạn của đời người và vô hạn của đất trời, làm sao có thể níu kéo được những ngày còn son trẻ với biết bao nhiệt huyết và ước mơ. Từ đó có thể thấy rằng vòng xoáy của thời gian tiếp nối trong sự vận động của vạn vật, con người rồi cũng đổi thay. Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, là vòng tròn tuần hoàn lặp lại không ngừng.
“Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi
Khắp núi sông vẫn than thầm tiễn biệt
Con gió xinh thì thào trong lá biếc
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa”
Thời gian thì rớm vị chia phôi, khắp đất trời đâu đâu cũng vọng lên khúc chia ly, lời than thầm tiễn biệt. Gió không còn tươi vui sống động mà là sự tủi hờn trước sự trôi chảy của dòng thời gian, chim cũng không còn rộn ràng reo thi nữa bởi chúng sợ độ tàn phai, héo úa. Vạn vật đều không thể cưỡng lại quy luật phai tàn nghiệt ngã của tạo hóa. Để rồi sự lo lắng, tiếc nuối đấy buộc tác giả phải hốt hoảng thốt lên rằng:
“Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…
Mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm”
Xuân Diệu hối thúc mọi người hãy chạy đua cùng thời gian, sống vội vàng và có trách nhiệm với mùa xuân và tuổi trẻ của mình. Đừng mải mê chờ đợi điều gì cả, thời gian trôi nhanh nếu chúng ta không chủ động sẽ bỏ lỡ một thời thanh xuân tươi đẹp.
Chỉ với vài dòng thơ ngắn ngủ nhưng đầy triết lý đã cho ta thấy được tài năng và một tâm hồn thơ lãng mạn của Xuân Diệu. Vội vàng là tác phẩm tuyệt đỉnh, nhắc nhở chúng ta phải luôn học hỏi, rèn luyện và sống có ích. Dám ước mơ và dám hành động để thực hiện những mục tiêu mà mình đặt ra.
Tới đây hẳn các bạn đã có cho mình những ý tưởng hay để triển khai làm đề bài “Phân tích đoạn 2 Vội vàng” rồi phải không. Báo Song Ngữ chúc bạn sẽ có được số điểm cao nhất và đừng quên sống một cuộc đời có ý nghĩa giống như những gì mà nhà thơ Xuân Diệu đã gửi gắm trong tác phẩm “Vội vàng” nhé.
XEM THÊM: